tag:blogger.com,1999:blog-7345394214217748777.post185916159246103641..comments2023-06-19T11:24:58.077+07:00Comments on Người lang thang cuối cùng (Phúc Lai): Câu chuyện “lớn” của con traiPhúc Laihttp://www.blogger.com/profile/07415586013123716118noreply@blogger.comBlogger2125tag:blogger.com,1999:blog-7345394214217748777.post-7429170209901268612014-04-08T15:49:51.471+07:002014-04-08T15:49:51.471+07:00Còn đây là comment của cô Cọp Giấy ngày xưa:
Ôi c...Còn đây là comment của cô Cọp Giấy ngày xưa:<br /><br />Ôi câu chuyện dễ xương quá, héc héc......<br />Bôn Ba Nhi Bá sẽ là một ông anh tốt nhưng cậu bé nào sau này có ý định tìm hiểu Bá Ba Nhi Bôn thì hơi mệt nhỉ vì sẽ phải qua ba cửa ải (bố, mẹ và anh giai). Ôi giời ơi đã vậy lại có ông bố sắc sảo như bác Robert thì tèo. Còn nếu bé không tèo mà thuộc dạng cao thủ đầu mưng mủ để vượt qua cửa ải của bố vợ tương lai thì xứng đáng nhận thành quả là trái tim của công chúa nhà bác Rô Bớt Đờ Ni Rồ.<br />Con nhà em còn bé quá nhưng lão chồng cũng đã lên kế hoạch chọn con rể rồi đấy ah. Em thì bảo lão là chỉ sợ làm căng quá nó cắp va li theo giai thì mất cả con. Mà con bé nhà em lại thuộc dạng bướng nữa, trán thì như trán cá la hán nên chỉ mong khi lớn lên nó biết nghe lời cha mẹ là mừng rồi. Đang học cách dạy con của các bác ở topic này đây và em với chồng em cũng thống nhất chỉ dừng lại ở 1 con để nuôi dạy cho tốt, hì hìPhúc Laihttps://www.blogger.com/profile/07415586013123716118noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-7345394214217748777.post-30524246248610057932014-04-01T09:32:23.949+07:002014-04-01T09:32:23.949+07:00Hôm nay ngày 1/4/2014 đọc status trên Facebook của...Hôm nay ngày 1/4/2014 đọc status trên Facebook của nhà văn Phạm Ngọc Tiến:<br /><br />"Hôm nay đi đám cưới con một chú em. Chú mang thiếp đến mời mà mặt méo xẹo. Bác ơi cháu gái bác mới năm thứ nhất nhưng trót lỡ rồi nên phải cưới sớm, khổ thân chắc phải lưu lại một năm học. Nhìn mặt chú buồn rười rượi mình phì cười. Ngu thế đẩy được quả bom về nhà chồng nó lẽ ra phải sung sướng chứ. Này nhé không phải lo việc học hành của nó. Ra trường nhà chồng nó phải lo công việc. Nhàn quá còn gì thi thoảng chỉ đẩy cho mẹ con nó mươi củ là ổn. Chúc mừng. Nó cười mà vẫn mếu xệch miệng. Cái bệnh thương con cổ hủ này xem ra khó có thuốc chữa. Hãy để nó tự quyết định cuộc đời mình.<br />Lại nhớ một chuyện vừa xảy ra. Bạn thân mình đến nhà uống rượu rồi thông báo. Cũng rất buồn. Con gái nó quyết định làm mẹ đơn thân ông ạ, 8 tháng rồi. Nó đòi ra ở riêng. Hơi choáng vì con bé rất xinh và chăm học. Mình hỏi ông nói sao. Nói gì nữa phải chiều nó thôi, giờ việc trọng nhất là mẹ tròn con vuông. Rồi sau đó mình lại nhận được thông báo từ bạn, tác giả của đứa bé đến gặp tôi rồi. Ông bảo sao. Bảo gì nữa. Chỉ nói rằng cái cần nhất là hãy để mẹ con nó được thanh thản. Mình biết tỏng là thằng cu kia đã có vợ. Phục bạn bình tĩnh nhưng biết là bạn rất buồn. Nuôi con lớn nhưng buồn là không có một đám cưới. Cái sự buồn này thì không hề cổ hủ."<br /><br />Còn đây là comment của đạo diễn Trịnh Lê Văn:<br /><br />"Có điều hơi ngạc nhiên,bố mẹ nào cũng luôn mồm: chỉ mong con đc hạnh phúc. Giờ thì ngã ngửa,phải nói rõ: mong con hạnh phúc....theo ý của bố mẹ. Xong phim"<br /><br />Có thể theo dõi ở đây:<br /><br />https://www.facebook.com/photo.php?fbid=10201956939552710&set=a.2989401661690.2127591.1461540438&type=1&stream_ref=10Phúc Laihttps://www.blogger.com/profile/07415586013123716118noreply@blogger.com