Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Thời gian không đợi ai. Kể từ khi chào đời, chúng ta cứ từng phút từng giây tiến đến gần đoạn kết, về cái chết. Đời sống con người là như vậy, thế giới này, vũ trụ này, tất cả đều như vậy cả…

Tâm của chúng ta đây, cho dù hiện tại chứa đầy vô minh và khổ đau, vẫn có thể chuyển thành tâm giác ngộ của một đấng Phật đà. Nếu nói về vật chất tiền tài thì đúng là nên tri túc, đừng ham muốn. Nhưng trên lĩnh vực tâm linh, vì tiềm năng của tâm thức con người không giới hạn mà đời sống thì lại có hạn, cho nên phải cố gắng tối đa, tận dụng khoảng thời gian sống ngắn ngủi để làm hết những gì tâm có thể làm được, nhờ kiếp người quý giá này…

Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Wednesday, February 4, 2015

Vụn vặt 42 – Đường kẻ màu vàng

Nếu xếp hàng ở cửa xuất cảnh sân bay, chúng ta được yêu cầu đứng sau cái đường kẻ màu vàng, nó phải cách cái lưng của người đằng trước đến cả mét.

Tuần trước ra Ga Hà Nội cổng Trần Hưng Đạo đổi vé tầu, bấm số như ai. Ra ngồi chờ mãi chẳng thấy cái cô ở cửa đổi vé bấm nút bấm niếc gì để cho loa gọi, đành ra đứng xếp hàng. Được một tẹo có cô bé nào đó thấp tí đến, đứng đằng sau. Cô bé không biết người tỉnh nào, cứ đứng sát vào mình, chính xác là đứng sát vào cái quyển sổ dày cộp mình đút trong túi quần jeans phía sau.

Xin đừng nghĩ là đàn ông cứ động cái là thích được đụng chạm vào người phụ nữ. Điều này có lẽ chỉ đúng với số ít đàn ông thôi, còn đâu bình thường thì mình cho rằng là không thích. Đã “đụng chạm” là phải ra hồn. Bét ra là phải đi “karaoke ôm” như thời rộ lên cả dãy đường Nguyễn Văn Cừ (hồi đó là Gia Lâm) ấy. “Tầm cao” hơn thì “Đi sờ mó vớ vẩn làm gì, thích thì đi Đồ Sơn, Quất Lâm, “quất” luôn!”

Thôi thì tránh đi chỗ khác cho lành, chứ cứ đụng chạm như thế nào hoàn toàn không có gì thích thú.

Ảnh chỉ có tính chất minh họa
Sáng nay đi ra ga Trần Quý Cáp mua vé tàu đi Hải Phòng. Chẳng có ai, ngoài một cô khá xinh đang đứng mua vé ở ô cửa. Không có cái đường vàng nào cả, chỉ có cái rào inox, một chiều vào, một chiều đi ra. Mình đứng xếp hàng ở ngoài rào, chưa nóng chỗ thì có một bác nam giới chắc cũng phải 55, 60 tuổi rồi, cứ giục: “Vào đi!” “Vào đâu ạ? Đang xếp hàng mà bác?” “Thì vào xếp hàng đi!” “Người ta còn đang mua mà bác, đứng sát vào đằng sau phụ nữ là rất bất nhã bác ạ!” “Thì cũng cứ “vào” đi!” “Thôi thế này, ở đây chỉ có mấy người thôi, bác mà vội thì bác vào mua trước, vé chẳng chạy đi đâu mà bác sợ thiệt, em nhường bác.” Ông ta lách ngay vào, và y như rằng, đứng sát vào sau cô gái kia.

Thật lòng là mình rất sợ những trường hợp như vậy, đằng sau có thể không phải là một tên trộm, móc túi, nhưng chỉ hơi thở “mùi mẫn” “nóng hổi” của một ông đực rựa hay bất kỳ ai khác, cứ kè kè bên tai hoặc sau gáy, đã đủ sợ chết khiếp rồi…

Không phải lúc nào người ta cũng có  sẵn cái “đường kẻ màu vàng” để chúng ta giữ khoảng cách, mà phần lớn các trường hợp chúng ta đều phải tự xác định khoảng cách – còn từ “xa cách” đến “thân mật”, là “tùy duyên”…

Đi chơi chán cả buổi sáng, về nhà thấy có bao nhiêu người bạn mới vừa kết bạn trên Facebook, hóa ra có lão share bài của mình về tường, hì hì…

Tham gia thảo luận trên Facebook tại đây

No comments:

Post a Comment