Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Thời gian không đợi ai. Kể từ khi chào đời, chúng ta cứ từng phút từng giây tiến đến gần đoạn kết, về cái chết. Đời sống con người là như vậy, thế giới này, vũ trụ này, tất cả đều như vậy cả…

Tâm của chúng ta đây, cho dù hiện tại chứa đầy vô minh và khổ đau, vẫn có thể chuyển thành tâm giác ngộ của một đấng Phật đà. Nếu nói về vật chất tiền tài thì đúng là nên tri túc, đừng ham muốn. Nhưng trên lĩnh vực tâm linh, vì tiềm năng của tâm thức con người không giới hạn mà đời sống thì lại có hạn, cho nên phải cố gắng tối đa, tận dụng khoảng thời gian sống ngắn ngủi để làm hết những gì tâm có thể làm được, nhờ kiếp người quý giá này…

Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Thursday, November 24, 2011

Bức thư của một người lính già gửi tổng thống


Kính thưa Dmitry Anatolevich (*), người lính già và nguyên giáo viên cầu cứu Ngài.

Tôi sinh ngày 5.12.1921 ở Nga, tỉnh Gurevxskaya. Năm 1942, tôi ra mặt trận. Sau khi được giải ngũ tôi tốt nghiệp đại học sư phạm ở Khabarovsk, làm việc ở khu Khabarosk, sau đó dạy học ở tỉnh Tambobovsk.

Năm 1960, tôi cùng gia đình chuyển đến Kazakhstanảng kêu gọi khai hoang các vùng biên khu xa xôi của đất nước), và sau khi LB Xô Viết sụp đổ tôi và vợ, đã về hưu, nhập quốc tịch Kazakhstan (các con của chúng tôi đã trở về Ngacon trai sống ở Balakhn, tỉnh Nhidzegorodskaya, còn con gái ở Moscow).

Sau khi vợ tôi qua đời năm 2007, tôi sống một mình. Năm nay, khi cảm thấy ốm yếu, tôi chuyển đến ở với con trai. Tại UFMS người ta nói với tôi rằng tôi có thể hi vọng nhận được quốc tịch theo trình tự đơn giản.

Tôi đã thu thập tất cả những giấy tờ cần thiết để làm việc này, ngoài trừ giấy khai sinh đã thất lạc. Tại cơ quan của cục di dân thành phố Balakhn, tỉnh Nhidzegorodskaya họ nói với tôi rằng thiếu giấy khai sinh không thể làm thủ tục nhập quốc tịch được. Con trai tôi đã gửi thư đến UFMS Nga xin cho phép tôi là dạng ngoại lệ được nhận quốc tịch, hơn thế, ngày tháng năm sinh và nơi sinh của tôi đã được ghi trong thẻ quân nhân và trong giấy kết hôn.

Vào tháng chín tôi nhận được phúc đáp từ ông Pomodanovsky: “Yêu cầu được đáp ứng”, - tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngày 8 tháng mười cũng từ cơ quan nói trên tôi cũng nhận được phúc đáp do ông Smorodin ký: “Yều cầu bị từ chối.”, - và nỗi đau khổ của tôi không còn giới hạn!

Năm nay, ngày 5 tháng mười hai tôi sẽ tròn 90 tuổi. Tôi có nhà để ở - và tôi không đòi hỏi chính phủ cấp nhà cửa, con cái tôi là những người tốtvà tôi sẽ không bị chết đói, thậm chí nếu người ta không trả lương hưu.

Nhưng tôi đau khổ ý thức mình là người khác trong đất nước nơi tôi sinh ra và vì đất nước tôi đã đổ máu! Tôi cảm thấy mình bất lực trước bộ máy quan liêu. Chúng ta đã chiến thắng chủ nghĩa phát-xít, nhưng không thể chiến thắng quan chức. Thưa Dmitry Anatolevich, xin hãy giúp tôi trở thành một công dân Nga và tin rằngThượng đế không nằm ở sức mạnh, mà ở sự thật”.

Kính thư, Vyazovoi A. S.

(*) Dmitry Anatolevich Medvedev – Đương kim Tổng thống LB Nga

Bức thư này đã được gửi cho tổng thống Nga Medvedev D. A. ngày 08.10. 2011, được thành viên htienkenzo post trênforum NuocNga.net ngày 11 tháng Mười năm 2011.

Nguyên bản tiếng Nga "Письмо старого солдата президенту" đây

(Theo Kichbu blog)

No comments:

Post a Comment