tag:blogger.com,1999:blog-7345394214217748777.post6234884802862723938..comments2023-06-19T11:24:58.077+07:00Comments on Người lang thang cuối cùng (Phúc Lai): Xô-nát ánh trăngPhúc Laihttp://www.blogger.com/profile/07415586013123716118noreply@blogger.comBlogger1125tag:blogger.com,1999:blog-7345394214217748777.post-89083997762005890802014-03-16T21:20:45.904+07:002014-03-16T21:20:45.904+07:00Thơ của thày Thái Bá Tân:
BÊTHÔVEN VÀ BẢN SONATE ...Thơ của thày Thái Bá Tân:<br /><br />BÊTHÔVEN VÀ BẢN SONATE “ÁNH TRĂNG”<br />1<br />Một đêm trăng rất sáng,<br />Êm dịu đến ngỡ ngàng.<br />Dòng sông Ranh trải rộng,<br />Mênh mang càng mênh mang.<br />Con đường cây rợp lá<br />Từ Nhà Thờ Đức Bà<br />Thoai thoải theo sườn dốc<br />Ra cánh đồng đầy hoa.<br />Hoa đang kỳ nở rộ,<br />Nhưng hoa chỉ một màu,<br />Dưới ánh trăng trắng sữa,<br />Mọi màu thành nâu nâu.<br />Xung quanh thật yên tĩnh,<br />Dế cũng ngừng tỉ ti.<br />Chỉ tiếng cối xay gió<br />Xa xa đang rầm rì.<br />Có một người thong thả<br />Dạo trên con đường này.<br />Áo đuôi tôm, mũ đứng,<br />Chiếc ba-toong cầm tay.<br />Đầu ngẩng cao, ngực ưỡn,<br />Vẫn dáng điệu thân quen,<br />Ai gặp cũng cúi thấp:<br />“Chào Ngài Bêthôven!”<br />Beethoven đi dạo,<br />Vào một giờ, hàng ngày<br />Trên con đường quen thuộc,<br />Nhưng hơi khác hôm nay.<br />Hôm nay ông đang bực<br />Với Napôlêông,<br />Vì hắn xưng hoàng đế, <br />Hệt như lũ Buốcbông.<br />Ông đã viết tặng hắn<br />Một bản giao hưởng dài,<br />Vì nghĩ hắn dân chủ,<br />Vĩ đại và có tài.<br />Thế mà con người ấy<br />Cũng thuộc loại tầm thường.<br />Ông đã xé đề tựa<br />Mà không chút xót thương.<br />Vì vậy ông dạo muộn,<br />Đầu ngẩng cao, càng cao.<br />Càng coi thường vua chúa,<br />Về mình càng tự hào.<br />2<br />Trong ngôi nhà gần đấy<br />Có một ông già mù.<br />Suốt đời mù, tội nghiệp,<br />Ông là một thầy tu.<br />Giờ sắp về với Chúa,<br />Ông mãn nguyện mọi điều, <br />Thậm chí mong sớm ngả<br />Vào lòng Chúa thân yêu.<br />Đêm nay đẹp, nghe nói<br />Lại có trăng và sao.<br />Ừ, trăng là gì nhỉ?<br />Ông chưa thấy lần nào.<br />Trước khi về với Chúa,<br />Đi vào cõi vĩnh hằng,<br />Tự nhiên ông rất muốn<br />Được một lần thấy trăng.<br />Vâng, muốn thấy trăng sáng,<br />Nhưng ông lại bị mù.<br />Cha linh mục ngồi cạnh,<br />Lặng nhìn ông thầy tu...<br />3<br />Bêthôven vĩ đại<br />Được dẫn vào ngôi nhà.<br />Cúi rất thấp, ngả mũ,<br />Ông chào hai ông già.<br />Rồi đường bệ, lặng lẽ<br />Bỏ chiếc gậy đang cầm,<br />Ông gạt áo, ngồi xuống<br />Trước cây đàn dương cầm.<br />Những nốt nhạc êm dịu<br />Lơ lửng trong căn phòng.<br />Những nốt nhạc thần thánh<br />Lúc đùng đục, lúc trong.<br />Đều đều và thong thả,<br />Lướt nhanh hay dừng lâu,<br />Mờ mờ và le lói<br />Những nốt nhạc có màu.<br />Đó là màu bàng bạc<br />Của một đêm trăng hè,<br />Của con đường rợp lá<br />Khi dế ngừng tỉ tê.<br />Con đường ông vừa dạo<br />Từ nhà thờ Đức Bà,<br />Theo sườn dốc thoai thoải<br />Ra cánh đồng đầy hoa.<br />Một đêm trăng tuyệt đẹp<br />Không thể nói nên lời,<br />Không cảm nhận bằng mắt<br />Mà bằng trái tim người.<br />Ánh trăng vẫn đọng lại<br />Trong căn phòng mờ mờ,<br />Cả khi tiếng nhạc tắt,<br />Ngân mãi như nốt chờ.<br />Bêthôven đứng dậy,<br />Lại cúi chào chủ nhà.<br />Ồng thầy tu hấp hối<br />Mở đôi mắt mù lòa.<br />“Ông là ai?” ông hỏi.<br />“Một công dân thành Bonn.”<br />“Trái tim ông nhân hậu,<br />Ngón tay ông có hồn.<br />Vậy là tôi mãn nguyện,<br />Trước khi lên vĩnh hằng,<br />Lần đầu và lần cuối,<br />Tôi nhìn thấy ánh trăng.<br />Cảm ơn, tôi hạnh phúc.<br />Lần nữa cảm ơn ông...”<br />Đôi mắt mù lại nhắm.<br />Trăng vẫn sáng trong phòng.<br />Ông thầy tu tắt thở,<br />Ánh trăng dính khắp người.<br />Nét mặt ông thanh thản,<br />Hình như ông mỉm cười.<br />Ông chết, không hề biết<br />Người ông vừa cầm tay<br />Là nhạc sĩ vĩ đại,<br />Vĩ đại nhất đời này.<br />Ông không biết con cháu,<br />Mời nhạc sĩ vào nhà<br />Để giúp làm mãn nguyện<br />Một người cha mù lòa.<br />Ông cũng không hề biết<br />Người chơi đàn ông nghe<br />Từ lâu đã bị điếc,<br />Một số phận nặng nề.<br />3<br />Nhạc sĩ lại đi dạo,<br />Thấy vui vui trong lòng.<br />Ông quên bản giao hưởng,<br />Quên Napôlêông.<br />Ông chỉ thấy trăng đẹp,<br />Đẹp cả trong ngôi nhà<br />Nơi ông vừa giúp đỡ<br />Một thầy tu mù lòa.<br />Theo ông, bản nhạc ấy<br />Đã lên chốn vĩnh hằng.<br />Sau trở thành chương một<br />Bản Sonate “Ánh Trăng”.Phúc Laihttps://www.blogger.com/profile/07415586013123716118noreply@blogger.com