Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Thời gian không đợi ai. Kể từ khi chào đời, chúng ta cứ từng phút từng giây tiến đến gần đoạn kết, về cái chết. Đời sống con người là như vậy, thế giới này, vũ trụ này, tất cả đều như vậy cả…

Tâm của chúng ta đây, cho dù hiện tại chứa đầy vô minh và khổ đau, vẫn có thể chuyển thành tâm giác ngộ của một đấng Phật đà. Nếu nói về vật chất tiền tài thì đúng là nên tri túc, đừng ham muốn. Nhưng trên lĩnh vực tâm linh, vì tiềm năng của tâm thức con người không giới hạn mà đời sống thì lại có hạn, cho nên phải cố gắng tối đa, tận dụng khoảng thời gian sống ngắn ngủi để làm hết những gì tâm có thể làm được, nhờ kiếp người quý giá này…

Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Wednesday, January 10, 2018

Câu chuyện những dòng sông

Đứng trên đê, nhìn xuống
ngôi làng nơi tôi
đã lớn lên.
Một chiều hè nắng như đổ lửa, ba Nhi Bá dẫn cả một đoàn các bạn nhỏ, và cả bố mẹ làm “xe ôm” đi xem hai cái ngã ba sông, nơi những dòng sông nhánh bắt nguồn từ con sông mẹ. Cái ngã ba sông nơi mình sinh ra và lớn lên, cả một quãng cuộc đời thơ bé. Có lẽ cái dòng “quê quán” in trong giấy chứng minh thư, và mỗi lần khai lý lịch cứ thế mà điền, cần phải thay thế bằng nơi ngã ba sông ấy.

“Nơi sinh: ngã ba sông…”

Tuesday, January 9, 2018

“Tuổi gầm gừ” hay nhà tôi có con thú dữ

Vài tháng nay, Bôn Ba Nhi Bá có những thay đổi rõ rệt. Cao nhanh trông thấy, giọng bắt đầu ồm hơn, và cư xử thì lắm chuyện lẩm cẩm dở hơi. Tỉ dụ như có lúc anh chàng muốn biểu lộ cái gì đó, hầm hừ, cầm cái điều khiển từ xa của máy điều hòa đang cắm trong giá treo trên tường, cắm ngược đầu xuống dưới. Một hành động cực kỳ vô nghĩa, và ba mẹ của anh ta chỉ biết bấm bụng cười.

Monday, January 8, 2018

Vụn vặt 59. Nước da cô hoa hậu

Một. Tháng trước lên thăm lại Hồ Ba Bể, đi qua cái nhà ký túc xá của chương trình “Cơm có thịt” xây tặng các cháu người dân tộc ở mấy thôn vùng cao xã Nam Mẫu, để trọ học đỡ phải đi xa.

Ngã ngửa ra, là nó đang được khai thác không hết công suất, nôm na là khá phí phạm. Các cháu không thích ở, mặc dù rất… thích cái nhà. Tại sao vậy? Vì nếu cháu nào vào ở (miễn phí) thì ô tô ma tích bị cắt đi một khoản tiền trợ cấp. Còn khoản này, các cháu ở trọ nhà dân, rồi cố tiết kiệm ăn mì gói, thì còn dư ra một khoản dù chỉ vài chục nghìn, hỗ trợ gia đình.

Friday, January 5, 2018

Từ “cưa bom” ở Hà Nội đến nổ đạn phế liệu ở Bắc Ninh

Vụ nổ đạn phế liệu ở Bắc Ninh gây hậu quả nghiêm trọng vừa qua một lần nữa dấy nên hồi chuông báo động cho tất cả chúng ta về những hiểm họa cận kề từ cái nghề này. Vụ nghiêm trọng khá gần đây là vụ “Cưa bom để sống” ở quận Hà Đông, Hà Nội chúng ta đã nhận ra hoạt động này luôn luôn tiềm ẩn sự nguy hiểm ghê gớm và cần có sự quản lý chặt chẽ của cơ quan chức năng. Nhưng bàn vẫn chỉ là bàn, và hàng ngày con người vẫn đang còn phải mưu sinh…

Wednesday, January 3, 2018

Hậu “Cấm đỗ xe trước cửa nhà tôi!”

Sau bài “Cấm đỗ xe trước cửa nhà tôi” lên khuôn, rồi xuất bản ra công chúng được khoảng dăm bữa nửa tháng gì đó, đi qua ngôi nhà có 3 cái biển màu đỏ chữ vàng (mà một trong ba cái đó là tấm biển “Cấm” trứ danh của chúng ta) thì chữ “Cấm” bị dán đè lên một chữ “Không.” Tròn xoe mắt, tự bụng bảo dạ: “Ái chà, hiệu lực gớm nhỉ! Té ra nhà bà cô ông chú này cũng đọc An ninh thế giới!”

Nhưng câu chuyện sáng nay bà mẹ vợ kể, thì hóa ra không phải như vậy. Bà ngoại bọn trẻ sang chơi, nói chuyện với bà chủ nhà, thế nào mà bà cô kể về chuyện bức xúc lâu nay.

Tuesday, January 2, 2018

Tiễn bạn lên đường

Buồn. Một nỗi buồn nhẹ nhẹ, thoang thoảng và có chút tiếc nuối. Mẹ của Nhi Bá tưởng ba bạn ấy ôm một nỗi buồn to lớn lắm, an ủi: “Đời vô thường cả mà…”

Chắc chắn là phải buồn rồi, khi mà chúng ta mất đi một người bạn, một trong số những người bạn gắn bó với chúng ta cả một thời tuổi trẻ sôi nổi, bồng bột nhưng trong sáng. Ta thấy như mất đi một mảnh cuộc đời, mà sẽ không có gì bù đắp lại được. Cũng vẫn biết tất cả chúng ta, ai rồi cũng sẽ phải nói lời giã biệt.