Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Thời gian không đợi ai. Kể từ khi chào đời, chúng ta cứ từng phút từng giây tiến đến gần đoạn kết, về cái chết. Đời sống con người là như vậy, thế giới này, vũ trụ này, tất cả đều như vậy cả…

Tâm của chúng ta đây, cho dù hiện tại chứa đầy vô minh và khổ đau, vẫn có thể chuyển thành tâm giác ngộ của một đấng Phật đà. Nếu nói về vật chất tiền tài thì đúng là nên tri túc, đừng ham muốn. Nhưng trên lĩnh vực tâm linh, vì tiềm năng của tâm thức con người không giới hạn mà đời sống thì lại có hạn, cho nên phải cố gắng tối đa, tận dụng khoảng thời gian sống ngắn ngủi để làm hết những gì tâm có thể làm được, nhờ kiếp người quý giá này…

Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Wednesday, November 29, 2017

Cải tiến cách biểu đạt tiếng Việt nghĩ về tính cách của cư dân mạng Việt

Những đề xuất của PGS – TS Bùi Hiền về thay đổi cách biểu đạt tiếng Việt đã gây bão dư luận suốt mấy hôm qua, cả truyền thông chính thống lẫn “cộng đồng mạng” đều “vào cuộc.” Không phải là nhà ngôn ngữ học nên tôi không có ý định trình bày bất cứ ý kiến nào về vấn đề này, nhưng trong bài viết này tôi sẽ xuất phát từ góc độ một người hàng ngày phải sử dụng ngôn ngữ tiếng Việt như một phương tiện công việc.

Friday, November 24, 2017

“Câu chuyện hèn hạ” thứ hai: dũng khí của người cha

Tặng các con trai và con gái lớp 7A2 Đống Đa

(Bức thư này tôi viết không chỉ cho con trai của mình, mà còn cho tất cả các bạn của con. Sau bao hoạt động chung, tôi đã nhận ra, chúng cũng như con cái của mình, và thực sự thấy yêu chúng.)

Con trai yêu quý,

Ba cứ lần lữa mãi không viết cho con bức thư này. Tuần trước, khi đến nói chuyện ở lớp của bạn An Khánh, gặp một bạn khác thì ba mới quyết định viết…

Ba có hỏi các bạn ở lớp, rằng các con đã có ước mơ gì cho cuộc đời chưa, hầu như các bạn đều trả lời rằng: “Chưa có ạ!” Riêng có một bạn, cũng nhỏ người thôi nhưng đã bắt đầu dậy thì, đẹp trai, là dám trả lời: “Con có rồi!”

Thursday, November 23, 2017

Suy nghĩ nhân ngày “Hiến cam các nhà giáo”

Từ chuyện “bét ra (mới là) sư phạm”

Bây giờ mọi người đã dần dần quen với cách gọi là “Ngày nhà giáo Việt Nam” chứ thời những năm 1980 trở về trước, ngày 20/11 hàng năm là “Hiến chương các nhà giáo” và đã có một thời các thày cô cười ra nước mắt: “Ngày hiến cam các nhà giáo…” Sự trùng hợp rất đặc biệt vì “mùa này cam rẻ,” các trò cứ đến nhà thày cô, là mua cam, thứ quà có lẽ dễ mua, lại “thiết thực” vì thày cô còn ăn được. Đó là thời nghĩ đến mà thương.

Wednesday, November 15, 2017

Anh hùng tí hon, ngôi sao tí hon

Tặng bạn mới quen Thu Hương

Giải bơi năm nay Nhi Bá tham gia, tình hình có cải thiện hơn năm trước rất nhiều. Cậu ta cao lên, khỏe hơn và bơi tốt hẳn. Kết quả, Nhi Bá không còn xếp thứ năm từ dưới lên nữa, mà đã xếp thứ năm từ trên xuống. Nhi Bá cũng vui lắm.

Tuesday, November 14, 2017

Và cơn bão lòng ta thổi mãi

Cơn bão đi qua, để lại không biết bao nhiêu di chứng, hậu quả nặng nề cả về người và về của. Biến đổi khí hậu dẫn đến những hiện tượng thời tiết cực đoan, cứ năm sau lại nhiều cơn hơn, và diễn biến thì khó lường, khó dự báo hơn. Nhưng còn có một niềm đau nữa không thể dễ dàng xoa dịu, là cứ có thiên tai thì năm sau hậu quả của nó cho con người lại càng nặng nề, nghiêm trọng hơn, và nó đến thì nhanh chóng và khốc liệt hơn.

Friday, November 10, 2017

Chênh vênh

Em Thái dưới Nhi Bá một lớp, cũng kỳ cạch đi tập bơi được lâu lâu rồi. Sắp tới có giải bơi của Quận, trường em đã đăng ký cho em đi thi đấu nên lại nảy sinh ra mấy vấn đề.

Số là anh chàng này bơi cũng đã sạch nước cản, nhưng hoàn toàn chưa biết xuất phát và xoay vòng. Mẹ Thái hẹn ba của Nhi Bá ra bể bơi để tập cho anh chàng hai kỹ thuật tối cần thiết kia, chứ ai đời lên bể bơi nhảy tùm hai chân xuống như hòn đá thì buồn cười lắm.

Tuesday, November 7, 2017

Hạnh phúc cuối thu

Đạp xe trong ngày lộng heo may. Qua cầu Thăng Long, lên Phúc Yên, loanh quanh Đền Hai Bà Trưng rồi vòng về.

Friday, November 3, 2017

“Tự hào của mẹ” hay “hiếu thắng của mẹ?”

Có lần mình gặp lại bạn học cũ trên Facebook, nói chính xác không phải bạn học chính thức, chỉ là bạn học thêm thôi, và vụ gặp lại này đã kết thúc không có hậu. Lỗi chủ yếu là do mình, tính tình hay trêu đùa, chọc tức. Và cô bạn này thì hoàn toàn không dễ để bị chọc tức như thế, hậu quả tất nhiên là mình gánh chịu. Cổ chửi cho mình vài trận, màc chửi ghê chửi gớm chứ không có vừa. Sau đó là chặn nhau trên Facebook…