Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Thời gian không đợi ai. Kể từ khi chào đời, chúng ta cứ từng phút từng giây tiến đến gần đoạn kết, về cái chết. Đời sống con người là như vậy, thế giới này, vũ trụ này, tất cả đều như vậy cả…

Tâm của chúng ta đây, cho dù hiện tại chứa đầy vô minh và khổ đau, vẫn có thể chuyển thành tâm giác ngộ của một đấng Phật đà. Nếu nói về vật chất tiền tài thì đúng là nên tri túc, đừng ham muốn. Nhưng trên lĩnh vực tâm linh, vì tiềm năng của tâm thức con người không giới hạn mà đời sống thì lại có hạn, cho nên phải cố gắng tối đa, tận dụng khoảng thời gian sống ngắn ngủi để làm hết những gì tâm có thể làm được, nhờ kiếp người quý giá này…

Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Monday, May 26, 2014

Tôi xin kể tiếp cái chuyện con Tươi

Tươi Em
Con Tươi nếu bảo là nó tứ cố vô thân, chỉ có một mình thì hoàn toàn không phải. Số là, nó có những hai đứa em. Tên gốc của nó là Tươi Chị, còn có con em nữa là Tươi Em, cùng cha cùng mẹ. Còn con bé con nữa cơ, dưng mờ chúng ta sẽ nói đến nó sau.

Bố mẹ để lại cho chị em Tươi cái nhà tranh vách đất rồi có ông “mũi lõ văn minh” ông ấy đến “cưỡng bức” chiếm luôn, ông ấy đề xuất với bố mẹ Tươi đẻ thêm ra con Tươi Em, nhưng do thiếu tháng nên con bé khá quặt quẹo, chủ yếu là ông lõ nuôi nhưng không đều bữa đực, bữa cái, làm con bé mặt mũi hình hài lúc thế này, lúc thế khác.

Rồi cái ngày Tươi Chị vùng lên đuổi cổ ông “lõ văn minh” đi, tự gọi mình là Tươi Chị, chị cả trong nhà. Bố mẹ chết, nhà ông lõ xây đã đổ nát dần, nhưng mảnh vườn thì lại xanh tốt bời bời vì rất… dầu mỡ. Thế nào mà lúc bố mẹ chết, di chúc mồm cho con Tươi Em vốn quặt quẹo nửa cái nhà thêm cả mảnh vườn ấy nữa.

Tươi Chị bực lắm, bà mày là chị cả trong nhà, bao công lao đuổi lão “lõ văn minh” đi thì mới có nhà mà ở, thế mà tự dưng mày được một nửa, bà mày phải tẩn cho mày một trận. Ai dè, Tươi Em vốn trẻ trung, xinh đẹp lại hướng ngoại, du nhập những trò của thế giới tiên tiến rất nhanh – nó chẳng quan tâm làm vợ cả hay vợ lẽ hay bồ bịch, nó đu đưa luôn với anh “lõ hào hoa” – mà cha này thì bố mẹ doanh nhân mới phất, nhiều tiền và ít quan tâm chuyện giáo dục con cái đầy đủ, cứ cho con mang tiền đi bao gái khắp làng khắp tổng. Tươi Em được bao, xông vào “đời hương phấn” trở nên xinh như hoa hậu mà bà con trong làng xong xóm đặt cho nó cái ních nêm “Hòn ngọc Viễn Đông”.

Tươi Chị hóa ra bí, nên quay ra gạ con Giòn hàng xóm, bấy lâu nay vẫn tỉ tê mật ngọt chết ruồi giọng lưỡi “bán anh em xa mua láng giềng gần”, “nó nghe thằng bồ nó chửi mày suốt ngày, lại còn dọa chiếm luôn nửa cái nhà của mày đang ở…” rồi lại thêm anh “lõ hiền” cũng hùa vào “Thằng lõ hào hoa chỉ được cái giẻ cùi tốt mã, nhưng mà nó ác, tham vọng của nó là lấy hết con gái trong làng này!”. Tươi Chị được nhời như cởi tấm lòng, đã thế “lõ hiền” và Giòn cũng hỗ trợ nay cho cái gậy mai cho bịch gạo, cũng lấy làm yên tâm một mặt, mặt kia tập trung thụi nhau với Tươi Em chí tử. Tươi Chị còn nghe ai xui không biết, kiếm được ở đâu con bé con nhem nhuốc, mũi dãi thòng lòng… cứ vứt sang bên nhà Tươi Em mà ăn vạ. Con bé này người ta vẫn gọi nó là con Tươi Vớt.

Từ trái sang: Tươi Em, Tươi Vớt, Tươi Chị
Một ngày đẹp trời, Giòn ới sang nhà Tươi Chị, “Này Tươi Chị ơi, cái mảnh vườn con Tươi Em đang giữ, là của tao nhé?” – Ừ thì Giòn nó đang giúp mình tẩn Tươi Em, cần chiếm xong cái nhà đã rồi, tính tiếp – nên Tươi Chị “Ừ đại” lấy một câu.

Thời gian trôi nhanh, “lõ hào hoa” càng ngày càng khó khăn do bố mẹ hắn cũng quan tâm hơn, cho tiền ít đi, và hãm dần thằng bất trị ở nhà cho dễ quản lý – làm quan hệ với Tươi Em cũng dần kém mặn nồng. Tươi Em ốm yếu, thuốc men kém, nhan sắc xuống cứ gọi là thê thảm. Tươi Chị dồn sức, nện cho Tươi Em cú nốc ao, đuổi thẳng cổ sang nửa làng bên kia ăn nhờ ở đậu, và con Tươi Vớt cũng tự dưng lên sởi mà chết. Lúc này quay lại nhìn sang con Giòn thì nó đã lợi dụng “cú nốc ao”, đúng lúc “lõ hào hoa” bị bố mẹ cấm cửa không được bước chân ra đường, đã chiếm mất mảnh vườn từ bao giờ.

Đất cát bố mẹ để lại, nhìn chung giấy tờ thổ trạch đầy đủ từ thời của “lõ văn minh”, thậm chí còn có cả giấy má lâu hơn nữa… nhưng bây giờ lôi ra đòi con Giòn, thì nó giở giọng điêu toa: “Lài, chị lói cho mà biết nhé, kể cả nà đất của nhà mày, nhưng núc chị mày bảo “Này Tươi Chị ơi, cái mảnh vườn con Tươi Em đang giữ, là của tao nhé?” thì mày “Ừ” – đây, băng ghi âm tao còn ghi đây! Mày “ừ” làm tao hiểu là mày thôi, không cần cái vườn đó và tuyên bố là vườn không phải của mày, để hoang thằng khác nó đến chiếm thì khổ à? Mày có biết “ét-xì-tóp-pen”  (*) là cái giề không đã? Mà sao để lâu thế bây giờ mới nói?”.

Tươi Chị choáng toàn tập, bây giờ chắc phải nghĩ rất lung về việc làm thế nào hóa giải được cái vụ “Ừ đại” ngày xưa…

(*) Estoppel.

Đọc "Tươi khóc"

Tham gia thảo luận trên Facebook tại đây  

No comments:

Post a Comment