Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Thời gian không đợi ai. Kể từ khi chào đời, chúng ta cứ từng phút từng giây tiến đến gần đoạn kết, về cái chết. Đời sống con người là như vậy, thế giới này, vũ trụ này, tất cả đều như vậy cả…

Tâm của chúng ta đây, cho dù hiện tại chứa đầy vô minh và khổ đau, vẫn có thể chuyển thành tâm giác ngộ của một đấng Phật đà. Nếu nói về vật chất tiền tài thì đúng là nên tri túc, đừng ham muốn. Nhưng trên lĩnh vực tâm linh, vì tiềm năng của tâm thức con người không giới hạn mà đời sống thì lại có hạn, cho nên phải cố gắng tối đa, tận dụng khoảng thời gian sống ngắn ngủi để làm hết những gì tâm có thể làm được, nhờ kiếp người quý giá này…

Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Friday, March 28, 2014

Chiều đẹp trời

Một chú Tây "balô"
(Chỉ có tính chất minh họa)
Kết thúc ký thi giữa học kỳ, anh cu con được thưởng như ba mẹ đã hứa, và chiều nay là lúc thực hiện lời hứa đó. Một bộ Lego Chima chờ đợi ở tận Lương Văn Can. Hai anh em háo hức từ hôm qua, em được đón sớm và chỉ cần túm được anh từ trường về là cả ba ba con nào lên đường.

Chiều hôm nay xầm xì muốn mưa, nằng nặng, ẩm ẩm và khá nóng. Ba ba con trên một chiếc xe “Djiem” lò dò đi, mua xong là về ngay còn bao nhiêu là việc. Đường về vẫn đông – ngã tư Trần Phú – Điện Biên Phủ sao mà đông thế, hai đèn xanh mới đi qua được. Ba ba con đỗ lại bên cạnh phía tay trái một chú người Âu hay Mỹ gì đó, đi cái xe tay ga đã trở thành bé xíu so với khổ người cao lớn. Chú này chỉ khoảng hai mấy tuổi, tay trái đang cầm điếu thuốc, thoáng thấy anh già chở hai bé con, ngay lập tức chuyển ngay điếu thuốc sang tay kia, và mỗi lần phì ra khói, anh chàng cúi xuống phía bên phải, nhẹ nhẹ thở ra từ từ…

Mình thực sự lấy làm cảm kích trước sự chú ý và có giáo dục của anh chàng, bất chấp bộ dạng quần áo không sạch sẽ lắm, cái quần soóc bò rách, áo nỉ cũ, đôi dép xỏ ngón và cái ba lô nhàu nát bẩn bẩn… Mình khều khều và nói (bằng tiếng Anh, dịch nôm sang tiếng Việt thế này): “Anh muốn cảm ơn chú” “Vì cái gì?” (Lộ chân tướng cháu chú Sam, giọng Mỹ) “Vì anh thấy chú chuyển điếu thuốc sang tay phải và quay mặt đi.” “À vầng, là em sợ khói thuốc ảnh hưởng lũ trẻ” “Đúng thế, anh nhận thấy điều đó và rất cảm kích, một lần nữa cảm ơn chú!” “Dạ không có gì đâu anh, bái bai!” “Bái bai chú!”. Chú thanh niên thì đi thẳng và mình thì rẽ phải về phía Lăng Bác. Lập tức phải nói chuyện luôn với hai bạn nhỏ về câu chuyện vừa qua… đó các con thấy không, chú rất có ý, và mình thấy vậy, cũng phải cảm ơn. Người khác làm việc tốt cho mình, phải cảm ơn, và làm ngay, không bỏ lỡ cơ hội…

Nói "Cảm ơn!" thật dễ, nếu như chúng ta yêu cuộc đời.
Người anh em ạ, cảm ơn cậu đã cho tớ một cơ hội tặng cho các con một bài học về sự lịch sự và biết ơn người khác, dù là việc nhỏ nhất. Hơn thế nữa, còn là bài học về sự chú ý đến người khác, biết làm thế nào để không làm phiền đến những người xung quanh.

Người anh em ạ, đất nước của chúng tớ đang ở một giai đoạn rất khó khăn, đang phải xuất khẩu ra nước ngoài nhiều cô gái chỉ để bán thân, xuất khẩu cả những người đi tìm cơ hội chôm đồ gửi về bán cho những người mê hàng “xách tay” giá rẻ. Chúng tớ chỉ là những người dân hết sức bình thường, có lẽ chúng tớ bất lực trước những điều đáng xấu hổ đó, và cũng chẳng biết tại ai mà nên nông nên nỗi…

… nhưng tớ vẫn muốn bằng một vài việc làm bé xíu thôi, chứng minh cho thế giới thấy, người Việt Nam chúng tớ vẫn lịch sự, văn minh, biết ơn những điều tử tế người khác đem lại cho mình. Hãy giúp tớ đem điều đó đến với thế giới, thế nhé!

Trời vẫn xầm xì, nhưng thực sự, đây là một buổi chiều đẹp, rất đẹp.

Tham gia thảo luận trên Facebook tại đây 

No comments:

Post a Comment