Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Thời gian không đợi ai. Kể từ khi chào đời, chúng ta cứ từng phút từng giây tiến đến gần đoạn kết, về cái chết. Đời sống con người là như vậy, thế giới này, vũ trụ này, tất cả đều như vậy cả…

Tâm của chúng ta đây, cho dù hiện tại chứa đầy vô minh và khổ đau, vẫn có thể chuyển thành tâm giác ngộ của một đấng Phật đà. Nếu nói về vật chất tiền tài thì đúng là nên tri túc, đừng ham muốn. Nhưng trên lĩnh vực tâm linh, vì tiềm năng của tâm thức con người không giới hạn mà đời sống thì lại có hạn, cho nên phải cố gắng tối đa, tận dụng khoảng thời gian sống ngắn ngủi để làm hết những gì tâm có thể làm được, nhờ kiếp người quý giá này…

Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Monday, July 16, 2012

Chặt chẽ


Gần cuối ngõ có nhà của gia đình một bà cô, mới nghỉ hưu được mấy năm. Bình thường, thể hiện ra bên ngoài của bà cô đó cũng vui vẻ, hòa nhã, không mất lòng ai bao giờ.

Nhưng thấy bảo bà cô là người ghê gớm, chính xác hơn là chặt chẽ. Lần Công ty điện lực người ta có dự án nâng cấp đường điện toàn khu vực, cần phải trồng một cái cột mới. Theo thiết kế, cái cột điện đó sẽ nằm ở đúng chỗ góc đường ngõ, thuộc đất công nhưng vẫn sát đất lưu không của nhà bà cô kia.


Chỉ có thế thôi, mà bà cô không đồng ý cho nhổ cột cũ, trồng cột mới. Sợ hỏng “cảnh quan”. Sợ sau này nhỡ bán nhà, người mua người ta chê bai, khó bán. Dự án nâng cấp đường điện riêng trong cái ngõ con con này không thành công. Chuyện cách đây đã bốn, năm năm rồi.

Từ đó đến nay, nhiều lần tổ dân phố vẫn đề đạt lên Công ty điện lực nâng cấp đường điện, nhưng họ “dỗi”, “tự ái” sao đó, chẳng đoái hoài.

Ngõ mang tiếng là ngõ, nhưng là những mảnh đẩt ruộng vườn cũ, nên chia năm sẻ bảy khá dễ dàng. Số hộ dân càng ngày càng tăng, đường điện cũ mấy chục năm oằn mình, càng quá tải. Các ngõ bên được dùng dây mới, từ hồi đó đã nâng cấp thêm đến hai, ba lần. Riêng cái ngõ này, kiên quyết “không”! Trước đây bà cô kiên quyết thế nào, nay Điện lực còn kiên quyết hơn. Họ trả lời luôn là “riêng cái ngõ đó, không làm được!”, Thù dai thế!

Bà cô nghe chừng cũng hối, nhưng đã quá muộn!

Cứ nóng lên là mất điện liên miên. Do quá tải. Đúng tầm 22h tối, tắt đèn đi ngủ là “phụt” – điện tắt. Nhà nào cũng phòng bị, nào là máy phát điện, nào là ắc-quy. Khổ cái trò mất điện do quá tải, chỉ khoảng một tiếng là áp-tô-mát nó nguội, thợ điện trực đóng lại, lại có. Chạy được tầm một tiếng sau, nó nóng lên, lại tự ngắt. Cứ thế nhiều lần trong đêm. Mọi người cứ lờ đờ theo cái nhịp sinh học kỳ dị đó.

Ban ngày, các bà, các cô ngồi ngoài ngõ, vừa quạt, vừa nói chuyện và than phiền. Một mặt, mong trời mát. Nhưng lần nào cũng “giá như hồi đó…”.

Lại nhớ ở những vùng quê người ta còn hiến đất để làm trường học, làm đường giao thông cho làng, xã.

Ấy thế mà vẫn có người tiếc cái góc tường!

P.S. Bài này được viết sau một đêm thấp thỏm, ban ngày thì lơ mơ…

No comments:

Post a Comment