Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Thời gian không đợi ai. Kể từ khi chào đời, chúng ta cứ từng phút từng giây tiến đến gần đoạn kết, về cái chết. Đời sống con người là như vậy, thế giới này, vũ trụ này, tất cả đều như vậy cả…

Tâm của chúng ta đây, cho dù hiện tại chứa đầy vô minh và khổ đau, vẫn có thể chuyển thành tâm giác ngộ của một đấng Phật đà. Nếu nói về vật chất tiền tài thì đúng là nên tri túc, đừng ham muốn. Nhưng trên lĩnh vực tâm linh, vì tiềm năng của tâm thức con người không giới hạn mà đời sống thì lại có hạn, cho nên phải cố gắng tối đa, tận dụng khoảng thời gian sống ngắn ngủi để làm hết những gì tâm có thể làm được, nhờ kiếp người quý giá này…

Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Wednesday, February 29, 2012

Cha tôi, người anh hùng

Bộ phim đã được phát nhiều lần trên TV, cả địa phương (TH Hà Nội), cả VTV, và gần đây là HBO hay Star Movie gì đó… nhưng chỉ khi đọc được một câu ở đâu đó về bộ phim trên Webtretho, tôi mới tìm về để xem.

Đó là bộ phim My Father the Hero (1994 – đạo diễn Steve Miner phát hành bởi Touchstone Pictures).

Tuesday, February 28, 2012

Phần nổi của tảng băng… chìm

Đọc báo, nhất là báo mạng, thấy đây, đó có những cái tít giật gân: “a, b, c… chỉ là phần nổi của tảng băng chìm”.

Ai đã học qua chương trình Vật lý phổ thông cũng đều biết tỷ khối của nước đá là 900 kg/m3. Nếu 1m3 nước đóng băng (khi đóng thành băng thì nó là nước ngọt) thì nó sẽ có thể tích 1,11111… m3 và của nước biển là 1025 kg/m3  thì nó sẽ nổi trên mặt nước biển, nhưng phần lớn chìm dưới nước, chỉ nhô lên khoảng 10% trong không khí mà thôi. Vì thế, chỉ có tảng băng nổi trong nước, chứ làm gì có tảng băng nào chìm, hay có thể nói là chỉ có tảng băng nổi lập lờ trong nước thôi chứ.

Monday, February 27, 2012

Chú Phong bán sáo

Chú Phong năm nay 39 tuổi, quê Lý Nhân, Hà Nam. Tôi không dám hỏi kỹ, nhưng có vẻ chú ấy là nạn nhân chất độc da cam. Vợ chú ấy đã bỏ đi lấy chồng vì chê chú nghèo, đấy là chú ấy kể thế.

Bây giờ chú ấy có thể thổi được sáo trúc, cũng không hay, nhưng đủ để ngồi bán những chiếc sáo trúc đó cho khách du lịch. Chú lên Hà Nội kiếm sống bằng cách đó, hàng ngày chú đến cổng đền Ngọc Sơn, ngồi thổi sáo. Nhân viên bảo vệ của công ty bảo vệ được thuê làm nhiệm vụ ở cổng Đền, khá thân với chú. Cả các chị chụp ảnh dạo cũng thế. Họ thường nói chuyện với chú, thỉnh thoảng đỡ đần chú mấy việc nho nhỏ.

Saturday, February 25, 2012

Người lái taxi ở Sài Gòn

Hình chỉ mang tính chất minh họa
Sau ngày Bắc Nam sum họp một nhà, ông cụ nhà tôi có một lần vào Sài Gòn công tác. Từ đó đến nay, không có dịp quay lại đó lần nào nữa.

Hè năm nay, tôi phải thu xếp thời gian đưa ông đi chơi Sài Gòn thêm một lần nữa, với ông, coi như là mới đi lần đầu, vì thành phố đã thay đổi quá nhanh.

Friday, February 24, 2012

Đàn sếu

Tặng Nhina Vaxiliépna Phoócmiđôva
Kỷ niệm Ngày đàn ông Nga - Ngày bảo vệ Tổ quốc 23 tháng Hai

Mátxcơva trong những ngày này bắt đầu có những affiche cho Ngày chiến thắng. Tối hôm qua có một cô bạn ở Sài Gòn nhờ tìm bài hát “Đàn sếu” (của Frenkel/Gamzatov), sau khi gửi bài đó cho bạn, ngày hôm nay tôi mang bài hát đó đến lớp mở cho bà giáo già nghe. Bà đã gọi thêm cả mấy bà cụ nữa sang nghe, và tất cả đã khóc. Và chính tôi cũng đã không ngăn được những giọt nước mắt của mình trước hình ảnh đó… nhất là khi một bà cụ đưa ra một tấm ảnh ố vàng của người cha đã không trở về trong cuộc chiến tranh khốc liệt đó. Tấm ảnh đã luôn đi cùng với bà cụ trong suốt mấy chục năm, từ khi cụ còn là một cô bé con đến tận ngày hôm nay.

Thursday, February 23, 2012

Mẩu bút chì

Lớp Một, các bạn ấy phải đánh vật với cái bút chì. Ra ngoài cửa hàng văn phòng phẩm, có rất nhiều loại – nhưng chỉ được tập viết loại HB, cứng nhất thôi.

Văn phòng phẩm Hồng Hà cũng có bút chì. Trung Quốc cũng nhiều. Nhưng mà mình ngờ rằng, Hồng Hà cũng công nghệ Tàu, trẻ con viết gãy liên tục. HB cứng, càng dễ gãy. Đang gọt cũng gãy. Đúng là rất muốn dùng hàng Việt Nam, nhưng lắm lúc, cũng phát chán lên được.

Wednesday, February 22, 2012

Bản nhạc khốn khổ

Có một bản nhạc với giai điệu hết sức hoành tá tràng, nhưng lại rất khốn khổ. Nghe thật kỳ quặc nhưng lại là chuyện thật. Đó là bản nhạc Santorini của Yanni. Ngay từ đoạn dạo đầu của nó bản nhạc đã toát nên một vẻ hùng vĩ, dồn dập vừa phải nhưng không kém phần dữ dội. Có thể nói đây là một bản nhạc thành công của Yanni.

Nó thành công, vì nó hoành tráng. Ở Việt Nam, người ta phát hiện ra nó rất phù hợp với các… i-ven. Từ khi ra đời nhiều Công ty tổ chức sự kiện, Santorini lại càng ăn khách.

Tuesday, February 21, 2012

Tình yêu – những mẩu chuyện từ nước Nga

Hungmgmi – NuocNga.net


Hungmgmi mới vào một trang mạng của Nga, và vô cùng xúc động khi đọc được những dòng viết ngắn của các thành viên người Nga. Những chi tiết nho nhỏ trong cuộc sống nhưng được họ ghi nhớ và chiêm nghiệm mỗi ngày, ghi lại và chia sẻ để thêm tin yêu vào cuộc đời này. Xin lược dịch một số trong đó:

Monday, February 20, 2012

Đi ngược chiều là hư…


Buổi sáng hai ba con phải chở nhau ra mặt đường, nơi hẹn xe mini-bus của trường đến đón. Lúc đó cũng là lúc tranh thủ trao đổi được khối chuyện, nhất là quanh những gì đang diễn ra trước mắt, trên mặt đường.

Saturday, February 18, 2012

Diệt chim sẻ

Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua ở một nước lạ, bỗng ngủ mê thấy có giống chim sẻ ăn quá nhiều thóc lúa ngoài đồng làm con dân chết đói, thế là hạ lệnh diệt hết giống chim có hại đó.

Khắp đất nước, người người diệt chim sẻ, nhà nhà diệt chim sẻ. Người ta bu xung quanh những cái cây, cứ hễ chim sẻ sà xuống đậu là rung cây lên ầm ầm, chim sẻ không có chỗ đậu, bay mãi, bay mãi… cứ hễ đậu xuống là có người rình chực vồ hoặc bắn chết… bay mãi mỏi cánh, rơi bộp xuống đất chết. Cả đất nước như một núi xác chim sẻ khổng lồ. Không nhà hàng nào tiêu thụ được hết đống chim sẻ đó. Tiết chim sẻ nếu cắt ra chắc hẳn phải chảy thành sông.

Friday, February 17, 2012

Lênin trong hiệu cắt tóc

V.I. Lênin ở Kremli - 1917
Cái món KFC với nhiều người lớn là một món ăn thật chẳng ra sao - nhưng nó lại dụ khị được trẻ con, sao mà chúng nó thích cái món đó thế không biết. Bọn trẻ con nhà mình cũng không phải là ngoại lệ. Đến cô bé con khó ăn khó uống y như bố, còn thích, nữa là thằng anh!

Từ hồi gần 5 tuổi, nhà mình đã bắt đầu cho anh nhớn tham gia xếp hàng lấy đồ ăn, và kể cả khi cần lấy két-chắp, bạn ấy cũng phải ra xếp hàng. Phần lớn các anh chị lớn khi xếp hàng cùng, rất trật tự, và tôn trọng người khác.

Thursday, February 16, 2012

Vết thương lòng

Vừa đi công tác về đến nhà thằng cu út đã chạy ra đón mẹ, thì thào: “Mẹ ơi con mèo nhà mình lại chửa rồi!”. Đặt phịch cái valy xuống nền nhà chị mệt mỏi lên gác: “Sao lại thế được, con nó vừa mới rời ổ kìa mà, mẹ không tin”. Kìa, nó kia rồi, đúng thật rồi, nhìn dáng đi vắt vẻo bên nọ bên kia của con mèo chị biết thằng cu đoán đúng.

Wednesday, February 15, 2012

Sau kính xe…

Kính xe con cả trước và sau, là hai chỗ khá thuận tiện để gài vào một vật dụng nào đó. Cuốn sổ tay, tập tài liệu, tờ báo… những giấy tờ phục vụ cho việc kiểm soát như thẻ ra vào cổng cơ quan cũng thường được gài vào đó.

Tuesday, February 14, 2012

Mê tín, Chánh tín

Hòa thượng Thích Thanh Từ

Ðạo Phật chủ trương giác ngộ mang ánh sáng trí tuệ soi rọi cho thế gian. Mọi lẽ thật đều hiện bày dưới ánh sáng giác ngộ, nhận thấy lẽ thật rồi mới khởi lòng tin đó là "chánh tín". Ngược lại, bày những điều mê hoặc làm mù quáng người đời, lừa bịp thế gian, ấy là "mê tín". Hoặc không hiểu rõ, không có lý lẽ, mà tin càn tin bướng là "mê tín". Tin bướng là họa hại đưa con người đến đường mù tối. Thấy rõ biết đúng mới tin là sức mạnh vô biên khiến người thành công trên mọi lãnh vực.

Monday, February 13, 2012

One Moment In Time

Một sáng Chủ nhật, như tất cả những ngày Chủ nhật khác, tôi thức dậy, và nghe nhạc. Một hành động đã thành thói quen và được thực hiện như vô thức.

Sáng Chủ nhật ngày 12 tháng Hai năm 2012, chợt muốn nghe Whitney Houston hát, và còn muốn nhìn thấy chị ấy nên mở phim The Bodyguard lên xem. Xem từng đoạn, từng đoạn, không thể ngồi xem lại từ đầu đến cuối rồi lục lại chiếc CD cũ tìm một bài hát thời thanh niên.

Saturday, February 11, 2012

Đối tượng

Gần đây khắp nơi đều rộ lên chuyện anh em nhà ông Đoàn Văn Vươn chống đối chính quyền, nổ súng làm bị thương của công an và bộ đội…

Tôi xin không bàn tới những chuyện người ta đang bàn luận, mà xin bàn về một từ rất nhỏ hay gặp trong những câu chuyện tương tự như vậy: từ “đối tượng”.

Friday, February 10, 2012

Mưu Gia Cát

Đã có con gái út, hầu như phải chấp nhận nó sẽ là đứa đành hanh, ghê gớm, chẳng mấy ai có được con gái hiền dịu. Và mình cũng không phải ngoại lệ!

Nhà không có người giúp việc, vợ đi làm tốn nhiều thời gian hơn, mình thì rỗi rãi hơn, nên cố gắng đỡ đần được ông bà càng nhiều việc càng tốt. Một trong những việc tốn nhiều thời gian là đi đón bọn trẻ vào buổi chiều và tắm táp cho chúng nó. Đón ông anh xong thì giờ đón cô em cũng đến là vừa – cứ thế tuần tự. Khổ cái, cô con gái cực kỳ tai quái, chỉ sơ suất một cái thôi, là  nó bất hợp tác ngay rồi. Việc quan trọng nhất là làm thế nào nó đồng ý cho ba nó tắm, rồi mới tính tiếp các việc khác.

Thursday, February 9, 2012

“Cái ăn…”

Thời bao cấp, ấn tượng nhất là chuyện cái ăn cái uống bao giờ cũng gắn liền với xếp hàng – đặc quyền đặc lợi.

Mỗi nhà một quyển sổ mua lương thực, hễ cửa hàng có gạo là ra xếp hàng, gạo. Gạo thường là gạo có rất nhiều sạn, mọt, hạt gạo màu đỏ, không mấy khi còn cám. Đặt cái rá vo gạo vào chậu nước, vỏ trấu và các con mọt nổi lên lềnh phềnh. Chắc hẳn ăn cái loại gạo đó chẳng mấy chất, không ăn thì lấy gì mà ăn.

Wednesday, February 8, 2012

Câu chuyện “lớn” của con trai

Xin báo cáo trước rằng câu chuyện này hơi bị dây cà dây muống…

Mình đã kể - con trai rất mê ôtô. Sau nhiều lần trình bày nguyện vọng ba mẹ mua ô tô chở cả nhà đi chơi không được đáp ứng, cậu cả xoay sang hướng khác.

Chiều qua hai ba con đi về muộn, ngồi ăn sau cả nhà. Cậu cả đột ngột mở đầu trước – Ba ơi, sau này con lớn con sẽ mua ô tô – Ái chà, ý kiến hay đấy con ạ. Nếu muốn như vậy, con cần phải học giỏi, đi làm, có tiền lương thì mới đủ tiền mua ô tô chứ? – Vâng, con sẽ cố gắng học giỏi! Cậu ta quả quyết. Mình cũng không nghi ngờ gì về điều đó. Cậu ta hạ quyết tâm, thì bố mẹ cậu ta phải có trách nhiệm hỗ trợ hết mình thôi.

Tuesday, February 7, 2012

Chỉ tiêu

Kình ngư Hoàng Quý Phước
Tôi có một cái may mắn là đã từng được thọ giáo một số buổi luyện tập sửa kỹ thuật bơi với một Huấn luyện viên Công huân người Nga, khá nổi tiếng thời Liên Xô (cũ).

Đôi khi kể cho ông ấy nghe về những “thành tích” của thể thao Việt Nam, cả những điều tốt và những điều chưa tốt… thì có một điểm ông ấy rất phản đối là cái “chỉ tiêu”.

Monday, February 6, 2012

F5

Hà Nội đợt rét đậm kéo dài đầu 2008 
Ảnh: Xécgây Cudơmích
Hôm qua, và cả hôm kia, thấy mấy đầu ngón chân ngưa ngứa. Đoán chắc trời sắp ấm lên rồi.

Tối nay TV báo rằng có đợt không khí nóng đang tới, chuẩn bị làm thủ tục nhập cảnh, mai kia về đến Hà Nội.

Saturday, February 4, 2012

Yêu Hà Nội theo cách của người không phải "người Hà Nội"


Bài của Pipi tất dài

Dẫu chẳng có "nhớ vô cùng tuổi thơ tôi Hà Nội", nhưng hai tiếng gọi thiêng liêng ấy, vẫn đập trong trái tim tôi với niềm yêu thương đến thành kính.

Friday, February 3, 2012

Quán Chiếu Hạnh Phúc

Thích Trí Siêu

Chúng ta thường đi tìm một cái gì bên ngoài để mang lại cho mình hạnh phúc như vật chất, nhà cửa, xe hơi, máy móc, tiện nghi, ... hoặc tình cảm gia đình, thân quyến, bạn bè, người yêu, ... hoặc danh vọng, địa vị, lý tưởng. Ta khát khao tìm kiếm vì tưởng mình nghèo nàn, thiếu thốn, tâm luôn phóng ra ngoài chạy theo trần cảnh. Trong kinh Pháp Hoa kể thí dụ đứa cùng tử suốt đời đi ăn xin vì không biết trong túi mình có viên ngọc quý, đến khi được người bạn nhắc tỉnh ngộ lấy ngọc ra xài liền hết đói khổ.

Thursday, February 2, 2012

Cái ô tô

Anh cu nhà mình rất mê ô tô, y như bố nó vậy. Bố nó hồi bé, được ông nội của nó dạy về đủ các loại xe tải nên nắm được hết: Zil, Gaz, IFA, Tatra… nhìn chung hồi đó xã hội ta không có xe tư bản mấy, và xe con thì rất ít.

Nhưng đã là trẻ trai, mấy anh chàng không thích ô tô đâu. Đến anh cu nhớn nhà mình cũng thế, hắn nắm được các loại ô tô có thể nhìn thấy chạy ngoài đường. Cậu chàng còn học những con số đầu tiên bằng cách đọc biển số xe ô tô.