Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Thời gian không đợi ai. Kể từ khi chào đời, chúng ta cứ từng phút từng giây tiến đến gần đoạn kết, về cái chết. Đời sống con người là như vậy, thế giới này, vũ trụ này, tất cả đều như vậy cả…

Tâm của chúng ta đây, cho dù hiện tại chứa đầy vô minh và khổ đau, vẫn có thể chuyển thành tâm giác ngộ của một đấng Phật đà. Nếu nói về vật chất tiền tài thì đúng là nên tri túc, đừng ham muốn. Nhưng trên lĩnh vực tâm linh, vì tiềm năng của tâm thức con người không giới hạn mà đời sống thì lại có hạn, cho nên phải cố gắng tối đa, tận dụng khoảng thời gian sống ngắn ngủi để làm hết những gì tâm có thể làm được, nhờ kiếp người quý giá này…

Lời Đức Đạt Lai Lạt Ma

Thursday, November 24, 2011

Gặp một nhà văn - lính thủy Liên Xô 42 năm quay lại Việt Nam

Câu chuyện bên vỉa hè Hà Nội

Phan Việt Hùng (NuocNga.net)

Chiều tối qua, sau buổi tiếp nhà văn Skrabov Vladimir Pavlovich tại trụ sở Hội hữu nghị Việt - Nga, tôi nháy ông: Ta đi uống một chút chứ. Người đàn ông cao lớn có cặp mắt màu xám này hồ hởi, đi chứ, đi chứ, nhưng không ngồi lâu được đâu nhé, tối nay tôi lên tàu đi Sài Gòn rồi. Để cho tiện, chúng tôi “hạ trại” ở một quán bia gần đó, trên phố Nguyễn Biểu, ngay gần nhà thờ Cửa Bắc.

Skrabov có duyên nợ với Việt Nam. Người đàn ông vậm vạp ăn sóng nói gió này từng là thủy thủ, theo những con tàu chở hàng viện trợ của nhân dân Liên xô cho nhân dân Việt Nam vào những năm giữa thập niên 60. Ông đã từng ở Hải Phòng, Cẩm Phả, Hòn Gai.., đã từng chứng kiến cái chết của những thủy thủ Liên xô dưới làn bom đạn Mỹ khi chữa cháy tàu vận tải Aleksandr Grin tại cảng Hải Phòng. Ông rời Hà Nội năm 1969. Về nước, ông học Trường Đảng cao cấp AON tại Moskva, sau đó làm phóng viên báo Lao Động-TRUD, tờ báo từng chiếm kỷ lục thế giới về tia-ra 18 triệu bản. Rồi ông làm phóng viên tờ Cờ Đỏ cho đến lúc về hưu. Ông Skrabov đã in 4 tiểu thuyết, hiện là Tổng giám đốc Nhà xuất bản Sừng Vàng -Zolotoi Rog ở Vladivostok.

- 42 năm mới quay lại Việt Nam, xin được biết cảm giác của ông?

- Tôi rất bất ngờ và khâm phục các bạn. Những ngày qua, tôi đã về lại Hải Phòng, Cẩm Phả và những nơi tôi đã từng đặt chân đến hơn 40 năm trước. Tất cả đều đã thay đổi, hầu như không còn một vết tích hoang tàn nào của chiến tranh. Tôi cũng đã đến thăm lại Bệnh viện mà 43 năm trước, anh bạn thủy thủ người Tadzhikistan Iury Vasylevich Terekhov đã hy sinh khi chữa cháy tàu Aleksandr Grin. Tôi đã thấy bạt ngàn những nhà máy, khu công nghiệp, những cây cầu mới hiện đại, những khu nhà cao tầng… Tôi rất mừng vì Việt Nam của tôi đã tốt lên nhiều, người dân được hưởng hòa bình, hạnh phúc.

Trong câu chuyện rôm rả bên đường phố đang sẫm dần, bên chai rượu Putinka phủ tuyết, dù đã hàng chục năm là nhà báo, nhà văn, nhưng nhiều lần liền Skrabov vẫn hãnh diện gọi mình là Moryak-lính thủy. Tôi nghe Skrabov kể về chủ đề biển trong các tiểu thuyết của ông, về tiểu thuyết mới nhất Nhà chờ, kể về số phận những người lính hải quân bị quăng quật lên bờ ra sao, kể về những năm 90-91 "đáng nguyền rủa”, về cuộc gặp mới nhất, rất thú vị của ông với một người cựu binh Việt Nam đã từng tham gia Đoàn tàu không số của đường Hồ Chí Minh trên biển huyền thoại. “Chúng tôi là lính thủy - nên gặp nhau là nhận ngay ra là anh em” - Ông hồ hởi nói.

- Kỷ niệm đáng nhớ nhất khi ông ở Việt Nam hơn 40 năm trước?

- Tất nhiên đó là lần chúng tôi được nhìn thấy chủ tịch Hồ Chí Minh. Lần đó chúng tôi về Hà Nội có việc, khi đi qua khu vực Bắc bộ phủ thì nhìn thấy Bác Hồ (nguyên văn Dyadya Ho) đang tiễn khách quốc tế. Chúng tôi vui mừng quá, biết là khó nhưng vẫn cử một người đến nói với đồng chí chỉ huy bảo vệ gần đó, là các thủy thủ Liên Xô muốn chào Hồ Chủ Tịch. Đồng chí chỉ huy vào báo cáo, và khi nghe xong, Người liền quay mặt về phía chúng tôi, đưa tay vẫy chào. Chúng tôi biết là Chủ tịch rất bận, nhưng chỉ chừng đó cũng khiến chúng tôi vô cùng sung sướng. Người không cao lắm đâu, mặc bộ quần áo cũng rất giản dị…

-Còn kỷ niệm lần này?

- Vừa rồi tôi mới vào thăm lại Bảo tàng Hải Phòng. Có nhiều hiện vật không hiểu sao đã biến mất đi, như bộ quần áo bay của phi công Mỹ chẳng hạn. Ngày xưa chúng tôi đã nhìn thấy mà. Tôi thích nhất là ở ngay lối ra Bảo tàng có treo một bức tranh lớn, có đề dòng chữ” Qùa tặng của nhân dân Vladivostok gửi tặng nhân dân Hải Phòng anh em”. Thành phố quê hương của tôi đấy.

Câu chuyện cứ nối dài mãi. Hóa ra chúng tôi có một số hiểu biết chung nho nhỏ về Moskva. Tỷ như chuyện về bến tàu điện ngầm Novoslobodskaya tuyệt đẹp với những bức tranh kính màu, nơi chúng tôi thường chui lên chui xuống để về ký túc xá. Thời đó, đây là bến duy nhất trên tuyến vòng tròn không có đường nhánh.Về cái quán Penmenhi ở lối đi ngầm, về cái bến xe buýt chính ở ngay cạnh metro lúc nào cũng tấp nập, về cái cửa hàng bán rượu ngay gần đó, về tòa soạn báo Pravda ngay gần ga xe lửa Savelevsky cách một con phố, về phố Butyrskaya, về trục đường Dmitrovskoe shoshe chạy tuốt ra ngoại ô. Về thành phố ngoại ô Khimky cạnh kênh đào Moskva, nơi ông đã có một câu chuyện tình nho nhỏ. Và một bất ngờ thú vị khi cả hai cùng nói về một quán bar ngầm danh bất hư truyền ở ngay Trung tâm Moskva-Quán Yama (mà tôi đã có lần viết một bài nhỏ về nó “Xuống “hố” uống bia” trong topic Tạp chí Liên xô ngày xưa).

Skrabov hơi sững sờ một chút khi thấy anh bạn Việt Nam ngồi đối ẩm đã từng lọ mọ xuống “Hố” uống bia. Và ông cũng ngạc nhiên khi được tôi thông báo rằng cái phố Pushkinskaya đã được đổi tên, nhưng cái ngõ Stoletnikov vẫn vậy nhưng quán bar thì không được như trước nữa. “Tôi lạc hậu lắm - Skrabov ngượng nghịu thú nhận -Tôi không biết sử dụng máy vi tính, vào mạng nên không biết nhiều thông tin mới. Tôi quen viết bằng tay rồi”. Tôi bụng bảo dạ, thì bác Lê Hoàng bên ta trẻ đến vậy, viết khỏe đến vậy mà còn là kẻ thù của máy vi tính kia mà. Cũng chả có gì mà đáng ngượng nghịu cả.

- Tôi cũng không sử dụng điện thoại trong những ngày ở Việt Nam. Tôi muốn được thư giãn hoàn toàn, tách biệt khỏi cuộc sống – “Như Robinson” - Đúng vậy. Tôi không gọi điện về nhà, có nghĩa là mọi việc đều ổn.

Đúng là phong cách của một người lính thủy, vốn quen với những chuyến đi xa!

“Đến giờ tôi phải về khách sạn lấy đồ lên chuyến tàu đêm rồi. Tôi sợ là ngồi một lúc nữa, chúng ta lại tìm ra được thêm nhiều điểm chung nữa thì muộn mất giờ tàu.” - Skrabov bỗng tuyên bố. Và ông nói thêm” Tôi sẽ còn quay trở lại Việt Nam, với một cuốn sách mới về Việt Nam. Chỉ khi đó, tôi mới quay trở lại. Từ giờ đến cuối đời, tôi có kế hoạch sẽ viết 3 cuốn nữa, trong đó có 1 cuốn về Việt Nam”.

Có điều gì tôi chưa kể về nhà văn - ính thủy Skrabov chưa nhỉ? À, chưa kể về sự ngạc nhiên của nhà văn già khi những ngày ở Việt Nam, đi đâu ông cũng gặp những người yêu mến sẵn sàng giúp đỡ ông. Đó là một người ngồi cạnh ông trên chuyến máy bay TP.HCM-HN trong vòng gần 2 tiếng đã trở thành tâm giao. Để rồi ra HN, ông này “điều” hẳn một đứa cháu từng sống ở Nga 10 năm lẽo đẽo đi theo nhà văn già suốt ngày để phiên dịch, đưa đi khắp đó đây, xuống tận Hải Phòng, Quảng Ninh. Đó là một người không quen đã cảnh báo ông bằng tiếng Nga “kẻo bị lừa” khi ông bị cánh taxi “bao vây” ở Tân Sơn Nhất. Đó là những người trong Hội Việt Nga Trung ương và Hải Phòng đã dành thời gian tiếp và giúp đỡ ông. Tôi nói với Skrabov là tôi không thấy lạ lắm những chuyện này. Vì đây là trường hợp thứ mấy rồi tôi biết, khi những người Việt mới quen luôn có cảm tình, sẵn lòng giúp những cựu binh Liên xô thăm lại chiến trường Việt Nam, như trường hợp của cụ Viktor Bolyarskii mới đây là một ví dụ.

Sẽ quay lại nhé, Skrabov thân mến! Với một cuốn sách mới về Việt Nam. Và cả một chiếc áo lính thủy Nga mà ông đã hứa dành cho tôi đấy nhé!

No comments:

Post a Comment